Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Mẹ Việt Nam ơi!



Thưa mẹ, con là người …Quảng Nam. Thì cũng là người Việt Nam thôi, có gì đâu phải đi đạo nhạc? Xin lỗi nhạc sĩ Nguyễn Đức Thành (*), thiệt tình không phải là tui muốn đạo nhạc mà tui mừng vì mẹ tui sinh sống ở …Quảng Nam, chớ mẹ tui mà sống ở miền Bắc hay ở Huế thì chắc nhiều lần chứ không phải một lần …xót xa cho số phận con người và cũng đâu có tui ngồi đây để mà đấu láo? Không lẽ ông ngồi ở …Mỹ? Không, nếu bà không bị giết ở miền Bắc vào những năm “cải cách ruộng đất” 1953-1956 thì cũng chết ở Huế vào Mậu Thân 1968!
Nghe chi mà kinh khủng rứa? Đúng, đó là nỗi kinh hòang bao trùm lên cả dân tộc, chứ không của riêng ai. Thế hệ của tui, ở tuổi thơ khi đến trường chỉ biết cái khăn quàng thắt cổ, chỉ biết ở Việt Nam chỉ có “ánh sáng của bác và đảng” dẫn đường, đưa dân tộc vào con đường hầm tối thui với tương lai mờ mịt. Không biết được tại sao cha anh ở miền Nam phải lưu đày trong ngục tù dưới cái tên “cải tạo”. Càng không biết được tại sao bà con ở miền Bắc khổ ải trầm luân với chiến dịch “cải cách ruộng đất” giết người. Lại ngẩn ngơ với “thảm sát Mậu Thân” ở Huế. Ừ, chính sách ngu dân mà. Nhưng may mắn khi lớn lên biết nhìn ra thế giới, và hiểu được tinh hoa văn hóa của miền Nam hay của Việt Nam còn sót lại sau các đợt truy quét “kế họach nhỏ” hay thu gom giấy vụn. 
 
Tuổi trẻ Việt Nam cũng đã hiểu đúng sai, biết được đâu là văn minh, đâu là chủ trương man rợ. Man rợ đâu? Thì rập khuôn theo tà thuyết Mác- Lê Nin, theo Stalin và Mao giết dân oan trong chiến dịch “cải cách ruộng đất”. Rồi nhồi nhét giáo điều, đào tạo những tên khát máu, giết hại dân lành tại Huế vào tết Mậu Thân. Cải cách ruộng đất ở miền Bắc đã giết khoảng 500.000 người! Đồng đội, đồng chí, thân nhân, cha mẹ đều đem ra đấu tố rồi giết tuốt! Cả miền Bắc như "lên đồng tập thể" (Lời ông Vũ Thư Hiên). Còn Mậu Thân 1968 ở Huế, chỉ có 26 ngày nhưng đến 6500 người dân Huế bị giết! Qua “Huế - Thảm Sát Mậu Thân” của Liên Thành và “Giải khăn sô cho Huế” của Nhã Ca lại càng rưng nước mắt. Chỉ vì cuồng tín theo tà thuyết, xúi dục hận thù “địch- ta” mà đẩy con người đi đến tận cùng của cái ác. Ác với tất cả, ác ngay với cha mẹ ruột chính mình.
Người mẹ ôm xác con đã thối rữa, trương sình, không buông xuôi vì tin tưởng con mình vẫn còn sống! Tui chỉ ước ông Liên Thành, bà Nhã Ca hay những chứng nhân trong chiến dịch “cải cách ruộng đất” đều nói láo như …cộng sản! Để làm gì? Để những giết chóc đó không xảy ra, đó chỉ là giấc mơ huyễn hoặc. Để không có những bà mẹ gào thét thảm thương, lê bước chân thê lương vất vưởng trên khắp nẻo đường, ôm xác con, đi tìm xác chồng. Nhưng đó chỉ là điều ước, sự thật đã và đang phơi bày bộ mặt tàn bạo và man trá của cộng sản. Dân Việt Nam vẫn còn chịu đắng cay, các bà mẹ bây giờ vẫn lê những bước chân thê lương vất vưởng trên khắp nẻo đường, đi tìm lẽ phải cho con, đòi công lý cho chồng. Nhưng biết tìm ở đâu? Đòi ở đâu? Đất nước Việt Nam vẫn còn chìm trong điêu linh tê tái.

Nhưng sao ông chỉ nói về mẹ, thế còn cha? Ông không thấy người cộng sản chỉ tuyên dương những bà mẹ Việt Nam anh hùng? Và những người mẹ này đã dũng cảm …điên khùng bóp mũi con mình cho chết để che dấu cán bộ cộng sản nằm vùng, để rồi đám du côn này khi thành công lại bóp miệng bà mẹ già nua, cô đơn nghèo khó, đã cắc củm nuôi mình năm xưa, quăng ra đường để chiếm lấy miếng đất hương hỏa của họ mà làm sân gôn (golf) hay xây biệt thự. Thiệt không ông? Thì ghé lại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, hay các văn phòng tiếp dân quốc hội ông sẽ nghe tiếng kêu oan vang trời dậy đất! Nhưng quốc hội này là bù nhìn mà, người ta vào đó chỉ để ...ngủ và dùng cái đầu để …gật? Thì dân oan không biết khiếu kiện nơi đâu thì phải tìm đại một nơi để …chửi! Hơn nữa người cộng sản đâu có cha, không tin thì cứ đi hỏi Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, những đứa con hoang mất dạy của thời buổi điếm đàng. Chúng đẩy dân tộc Việt Nam cùng cực đến nông nổi này. Thì người chết cũng đã chết rồi, thôi thì im lặng mặt dày coi như …huề trớt! Đâu có được, những tên đồ tể của những năm 50 thì đã mồ yên mả đẹp nơi Mai Dịch, Ba Đình, nhưng những tên đồ tể của Mâu Thân 1968 thì vẫn còn nhởn nhơ sống khỏe! Thì đến lúc phải cho những tên đồ tể còn sống như Lê Văn Hảo, Hòang Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh… phải cúi đầu trước tòa án công lý quốc tế tại Hague, Hòa Lan và cho những tên độc tài, bán nước theo Saddam Hussein và Muammar Qaddafi ráo trọi.
Không thể để đám âm binh quái thú, bán nước cầu vinh. Không thể để đất nước của chúng ta ngày ngày bị xẻo thịt. Dưới biển trên rừng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của bọn lân bang xứ “lạ”. Một đất nước phải oằn oại khóc nhìn những người con yêu nước bị tống tù, giam ngục. Thưa mẹ chúng con đi! Chúng con phải xuống đường tranh đấu giành sự vẹn toàn lãnh thổ đất Mẹ Việt Nam.
Con, mẹ quằn quại đớn đau cho tụi con từ khi các con còn nằm trong trăm trứng. Đứa xuống biển, đứa lên rừng cùng lao tâm lao lực để xây dựng giang sơn. Mẹ tự hào cho các con khi các triều đại cường thịnh Bắc phương – Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh- đều bị các con đánh bại. Mẹ khóc triền miên khi các con phải chịu vào cảnh một ngàn năm Bắc thuộc, ấm ức khi các con bị đô hộ một trăm năm của lũ Phú Lang Sa. Mẹ thảm thương khi những đứa mặt người dạ thú, xúi dục anh em, xúi dục đồng bào, chém giết lẫn nhau để rồi ngoại bang hưởng lợi. Nhưng có cảnh nào đau lòng hơn khi anh em lại chém giết nhau hai mươi mốt năm trong “nồi da xáo thịt” của cuộc nội chiến tương tàn. Tàn cuộc chiến, tưởng đâu đã có thanh bình trên đất Mẹ, ai ngờ đâu lũ côn đồ lại đem xẻo thịt Mẹ dâng cho ngọai bang. Mẹ xót xa khi thân Mẹ điêu tàn, lũ các con mỗi đứa một nơi phải lang thang nơi đất khách quê người, tha phương cầu thực. Đứa ở lại phải oằn mình trong tăm tối, đứa bị bóp cổ, đứa bị chặt tay cũng vì dám lên tiếng bảo vệ đất Mẹ. Mẹ căm hận khi lũ các con, đứa không đủ cơm ăn ngày ba bữa, thì đứa bán đứng Mẹ để sống xa hoa, trụy lạc. Mẹ nghẹn ngào khi trên mình Mẹ, lũ các con phải nhịn nhục nuốt căm hờn, thì lũ ngọai bang nhẫn tâm dày xéo. Mẹ khóc lặng khi các con gục mặt xuống đường ở Sài Gòn vào những ngày Chủ nhật, nhưng Mẹ mỉm cười khi những bước hiên ngang của các con dám dấn thân đương đầu với lũ bạo tàn ở Hà Nội. Các con sinh ra không phải để sống hèn, cha con từng dạy, “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” các con phải có trách nhiệm với nước nhà. Việt Nam này là của các con, chứ không phải là của riêng của những đứa du côn mất dạy. Mẹ vẫn tin rằng các con của Mẹ vẫn còn đây, “Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác” (Lời di chúc của vua Trần Nhân Tông). Cơ đồ quốc gia đâu dể bị thiêu rụi sáng chiều trong tay bọn bán nước.
Thưa Mẹ Việt Nam, lũ chúng con sinh ra không nhầm thế kỷ (**). Nòi giống rồng tiên chúng con vẫn ghi khắc trong lòng. Truyền thống hào hùng của dân tộc vẫn chảy ào ào trong huyết quản. Hưng thịnh tùy theo thời của đất nước nhưng nhân tài hào kiệt vẫn còn đây.  Có những kẻ khốn nạn đã rước voi về dày mả tổ, nhưng cũng có những anh hùng tuẫn tiết với giang sơn. Lũ bán nước rồi cũng đền tội, giặc ngoại xâm rồi phải chạy dài, như ông cha đã làm từ bốn ngàn năm trước. Đớn đau của dân tộc rồi cũng sẽ phải qua, chúng con nguyện chung tay góp sức, lời Đức thánh Trần vẫn còn sang sảng bên tai, “dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm”. Thưa mẹ, chúng con là người Việt Nam!
(*) “Một lần miên viễn xót xa”, nhạc sĩ Nguyễn Đức Thành
           (**) “Phương Xa”, thơ Vũ Hoàng Chương

26/8/2011

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Trần Bình Trọng tự sát!



Theo giáo sư Nguyễn Hưng Quốc, đại học Victoria - Úc, thì Trần Quốc Toản đã bị nhóm người “lạ” bắt mang đi đâu không rõ, nhưng không phải vì thế mà các tướng nhà Trần không còn ai…
Lại nói về Bảo Nghĩa Vương Trần Bình Trọng đang trấn thủ tại Thiên Trường. Nhận được hung tin, ngài vội vàng rời Thiên Trường quay về kinh đô Thăng Long dò xem hư thực. Tình hình quân Nguyên mỗi ngày một hung hăng, dưới biển chúng đưa thủy quân trấn áp, cướp phá ngư dân, trên bộ chúng cho dân sang …trồng khoai, khai thác tài nguyên khoáng sản và xây dựng Trung Hoa Đại Phố, Vạn lý trường thành trên nước Việt. Bộ binh thì áp sát biên giới và …dừng tại đó không tiến nữa! Chúng thay đổi chiến lược đánh chiếm Đại Việt, bằng thực hiện mưu đồ thuộc địa kiểu mới (Neo-colonialism) để thôn tính nước Việt mà không cần hao binh tổn tướng mà chỉ tốn tiền cướp được từ dân Việt! Chúng bỏ tiền và gái đẹp ra mua đứt quan chức của triều đình Đại Việt, quyền triều chính đã lọt vào tay bọn “Thập tứ nhân bang”, bọn tay sai tuân lệnh quan thầy mà áp dụng chính sách ngu dân (obscurantism) để dể bề cai trị và đồng hóa dân Việt.
Học giả Seymour Martin Lipset trong tác phẩm “Political Man: The Social Bases of Politics” (Người chính trị: Các nền tảng xã hội của chính trị học) đã khẳng định, giáo dục là nền tảng phát triển của quốc gia, để đất nước cường thịnh thì phải nâng cao giáo dục. Giáo dục mở mang tầm nhìn của con người, giúp con người hiểu được nhu cầu của lòng bao dung, kiềm chế con người không sa vào học thuyết cực đoan, tăng cường khả năng tự quyết của con người dựa vào lý trí. Giáo dục nâng cao dân trí, mà dân trí càng cao thì mức độ đòi hỏi dân chủ càng lớn. Dân chủ là then chốt của xã hội hiện đại, phát triển, và dân chủ giúp con người hiểu được …quyền làm người chứ không chịu cúi đầu làm nô lệ ngoại bang và thờ ơ vô cảm trước nổi nhục mất nước. Hiểu rõ được điều này nên giặc Nguyên đã ra lệnh cho bọn tay sai cố gắng xáo tung nền tảng giáo dục nước Việt, thay đổi chính sách giáo dục triền miên dưới tên gọi mỹ miều “cải cách”!
Ngôn ngữ là phương tiện để chuyển tải và truyền bá lịch sử và văn hóa của dân tộc từ thế hệ cha ông sang thế hệ kế thừa, nên chúng chú tâm vào triệt tiêu Việt ngữ. Chúng dùng “cải cách giáo dục” để kéo lùi dân trí, đảo lộn nền giáo dục quốc gia, thế hệ sau không còn hiểu được đâu là “Thiên cổ hùng văn”, càng lạ lẫm với “Nam quốc sơn hà” của tiền nhân để lại. Ngày không xa, như Tây Tạng, Tân Cương, dân bản địa không biết dùng tiếng mẹ đẻ, dân nước Việt sẽ dùng “quan thoại”. Chúng mong muốn dân Việt trở thành lũ ngu si, cúi đầu lạy Hu Jintao (Hồ Cẩm Đào), Wen Jiabao (Ôn Gia Bảo) cho đó cũng là cha của Việt tộc! Chính vì thế thằng cháu cố của tên gian thần thuộc đời Tống bên Tàu đã luồn sâu vào đất Việt, bày đặt thêm ký tự vào bảng chữ cái quốc ngữ, để hằn sâu chính sách ngu dân và ít ra nó Việt hóa được tên cho ông cố tổ - Kwok Hoe (Quách Hòe).
Internet là phương tiện truyền thông hữu hiệu, nâng cao dân trí, vả cũng nhờ internet các cuộc cách mạng mang tên các loài hoa tại Trung Đông, Bắc Phi thành công rực rỡ, các bạo chúa phải đến ngày tàn, đền tội. Chính vì thế bọn tay sai sợ tất cả các lòai hoa, từ hoa Nhài, hoa Hồng đến hoa …hậu! Chúng cố công triệt tiêu tất cả phương tiện truyền bá thông tin, dùng tường lửa để chặn đường internet. Nhưng bọn chúng lại nham hiểm dùng tài liệu khiêu dâm để kích thích thú tính trong con người, lôi kéo con người trở về với bản chất hoang dã mê muội mà mất đi nhân tính, quên đi ý chí tranh đấu đòi quyền làm người, quyền tự do và quyền sở hữu lãnh thổ. Âm mưu nham hiểm này được bóc trần trong luận văn “Internet Filtering in Vietnam in 2005-2006: A Country Study”  (Sự sàng lọc internet tại Việt Nam năm 2005-2006: Nghiên cứu quốc gia) của tổ chức OpenNet Initiative thuộc liên trường đại học Cambridge, Harvard, Oxford, và Toronto. Kết luận của luận văn nêu rõ, chính quyền chỉ tập trung ngăn chặn các trang web có đề tài chính trị và tôn giáo, đáng ngạc nhiên khi chính quyền không ngăn chặn các trang web có nội dung khiêu dâm, mặc dù có giả bộ có làm cho ra vẻ!
Giáo dục thời bất nhân biến người Việt thành kẻ lạc loài trên chính quê hương đất Việt. Con người dửng dưng nhìn đồng loại bị cướp giật điếng hồn, không cứu giúp mà chỉ đồng lọat xông vào hôi của. Văn hóa điêu tàn, hối lộ, thi giùm, quay cóp dùng phao đã thành chuyện thường ngày ở huyện. Với công nghệ mua bằng, qua đêm tới sáng, từ con bò cũng thành tiến sĩ! Mua quan, bán chức tràn lan, từ kẻ vô học chỉ biết ăn cướp có tiền, huống hồ chi lũ hoạn lợn, chăn bò, thoáng một cái cũng trở thành lãnh tụ! Bọn chúng lại áp dụng chính sách “công an trị” gieo rắc khủng bố lên đầu mỗi người dân, nỗi sợ hãi bao trùm lên cả dân tộc có từ thời “trăm hoa đua nở”. Đạo đức suy đồi, con tố cha, vợ giết chồng đã âm ỉ lan tràn từ thời “cải cách ruộng đất”.
Nhờ áp đặt thành công chính sách ngu dân, nên dân Việt thờ ơ với họa xâm lăng. Khi các nhân sĩ, bô lão hô hào chống giặc ngoại xâm thì dân chúng quay lưng, đã kích. Họ coi việc cứu nước là của riêng ai, chứ phận mình thì chấp nhận kiếp làm thân trâu ngựa! Giới có học cũng quỳ lụy nhiệt liệt chào mừng bọn rợ Thát Đát qua …trồng khoai huống hồ chi bọn vinh thân phì gia, cái đầu chỉ toàn đất sét lúc nào cũng mơ …đô la và nhân dân tệ!
Đang suy nghĩ miên man, Trần Bình Trọng lọt vào trong đoàn người đang đi biểu tình trên phố, hô vang “Sát Thát”. Ngài như đuợc truyền lửa hừng hực thét vang, cố quyết giết giặc, gìn giữ non sông, nhưng dân chúng hai bên đường lại tỏ ra thờ ơ vô cảm. Có kẻ hạ tiện nhìn đoàn người rồi hét “đồ điên”, có mụ béo sấn sổ “biểu tình đéo gì”. Mặc kệ những lời thóa mạ, đoàn người vẫn tiếp tục hô vang “Sát Thát”. Trà trộn trong đoàn biểu tình có nguyên cả đám tiểu nhân ty tiện, đang xoi mói quan sát từng người. Những cặp mắt thẩn thờ vô cảm của bầy âm binh quái thú, như đang mơ màng về một cõi xa xăm …phương Bắc, không đọc được hàng chữ “xin đừng vô cảm” trên tay của những người biểu tình. Nhưng mắt cú vọ của chúng lại sáng rực lên như đèn pha xe tăng khi một thằng đeo kính trắng trông rất giống quân Nguyên đang quay phim, dí máy quay vào mặt Trần Bình Trọng, rồi hét lên the thé, ”hảo la, Trần Bình Trọng đây lồi, bắt lấy nó”. Cả đám đông quái thú âm binh đang bàng quang trước vận mệnh quốc gia chợt bừng tỉnh trước món lợi lớn, nhâu nhâu xông vào để bắt sống Trần Bình Trọng và đồng thanh la ó ỏm tỏi, “Bắt sống Trần Bình Trọng, dâng nhà Nguyên, lấy thưởng”.
Nhờ khinh công thượng thừa, ngài phi thân lên ngựa, phóng về Thiên Trường với hy vọng dùng tinh binh cứu quốc. Ai dè, khi ngài vừa đến nơi thì quân giặc ùn ùn kéo đến vây kín. Nhìn “biển người” tầng tầng, lớp lớp của quân giặc mà ngài thất kinh vì không thấy bóng dáng một tên quân Nguyên mà chỉ thấy toàn là …dân Việt. Vòng trong cùng là “quần chúng tự phát” rồi “an ninh trật tự”, “dân phòng”, kế đến “thanh niên xung phong” và ngoài cùng là đám âm binh quái thú! Bọn chúng hò reo inh ỏi “Bắt sống Trần Bình Trọng, dâng nhà Nguyên, lấy thưởng”. Quân binh nổi giận, tuốt gươm ra thề giết sạch bọn cẩu trệ, bán chúa cầu vinh. Trần Bình Trọng bĩnh tĩnh, khoát tay, từ tốn, ta phụng mệnh triều đình chống giặc ngoại xâm, nay không vì nóng giận đường cùng mà giết bọn dân ngu mê muội, dù sao bọn họ vẫn là dân Việt! Người Việt chém giết người Việt chỉ làm lợi cho giặc Nguyên cướp nước, bọn đáng giết chính là lũ “thập tứ nhân bang”, tiếc thay ta không còn cơ hội. Rồi ngài chỉ tay vào đám tạp nham trước mặt, bọn này chỉ vì chính sách ngu dân thâm hiểm của giặc Nguyên và tay sai mà ngu muội nhất thời, bọn họ cũng chỉ là nạn nhân của chế độ độc tài cộng sản! Ta hy vọng với cái chết của ta sẽ làm bọn chúng tỉnh ngộ, quay về với dân tộc, cùng chống giặc ngọai xâm, cùng chung tay xây dựng nước Đại Việt hùng cường.
Rồi ngài bước tới trước đám tạp nhạp đang reo ó om sòm, ngữa mặt lên trời hét lớn: “Ta thà làm quỷ nước Nam”, tới đây ngài rút gươm, đâm cổ, tự vẫn!

20/8/2011

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Xin lỗi Chí Phèo!



“Hắn vừa đi vừa chửi” (Nam Cao, “Chí Phèo”). Chửi ai? Chửi tui chớ còn ai! Tại sao bị chửi? Vì tui dám cả gan đặt đám cộng sản Việt Nam ngồi chung chiếu với hắn, nên hắn khùng lên, nốc rượu vào, rồi hắn vừa đi vừa chửi …Quảng Trung Thiên!
Tui chặn hắn lại. Hắn gầm gừ, tao sinh ra ở cái làng Vũ Đại, tổ quốc của tao là Việt Nam. Còn chúng nó thì “tiếng đầu lòng, con gọi Xít ta lin” (Tố Hữu) nên chúng nó không còn là người Việt. Năm 1945 khi giành được Việt Nam từ Pháp, Hồ Chí Minh, lãnh tụ đảng cộng sản đã tuyên bố, “Thế là chẳng những chúng [Pháp] không "bảo hộ" được ta, trái lại, trong 5 năm, chúng đã bán nước ta hai lần cho Nhật” (Hồ Chí Minh, “Tuyên ngôn độc lập”), thì sau đó mười ba năm Phạm Văn Đồng đã lẹ làng sang tay lãnh thổ Việt Nam cho Trung Quốc, “Chính phủ nước Việt-nam dân chủ cộng hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc” (Phạm Văn Đồng, “Công hàm bán nước”).  Chính quyền lập ra là để bảo vệ quyền lợi và lãnh thổ của cộng đồng con người, dân tộc vậy mà chúng nó từ chối quyền sở hữu lãnh thổ. Bốn ngàn năm dựng và giữ nước, biết bao máu xương của dân Việt đã thấm đẫm trên mảnh đất này, vậy mà chúng nó coi như là món hàng địa ốc. Mỗi lần chúng nó ký kết hiệp định về biên cương là lãnh thổ Việt Nam càng thêm teo tóp, tổ quốc đối với chúng nó, chỉ là một khái niệm hoang tưởng. vậy chúng nó có tổ quốc không? Không có!
Hắn kể lể, tao nằm vạ, máu tao chảy ra thì tao lấy được tiền Bá Kiến, Thị Nở còn thương tao. Còn chúng nó, bọn Trung Quốc hải tặc tàn sát ngư dân, máu loang khắp biển Nam Hải, bọn chúng vẫn thờ ơ, vô cảm, không lộ vẻ nhân tính đối với dân Việt và chỉ chường mặt thú tính khi dân chúng phản đối hành động cướp phá của Trung Quốc hải tặc. Thế hệ tao ra đời trên cái lò gạch, còn thế hệ XHCN ra đời trên sân gôn (golf). Chúng nó diệt sạch tư bản dân tộc và quỳ gối rước tư bản nước ngòai vào bóc lột dân Việt. Không tin cứ về thôn quê Việt Nam, đồng ruộng bị biến thành sân gôn, và dân quê phải lưu lạc lên thành thị bán sức lao động với đồng lương chết đói. Thị Nở vẫn chung thủy với tao tại cái lò gạch bỏ hoang. Chúng nó thì sao? Tự xưng là cha già dân tộc, ra mặt đạo đức nhưng lại che mặt đổi tên theo minh tinh Hàn Quốc, “chơi xong dông” rồi gửi con hoang cho thiên hạ nuôi giùm, “hiếp xong giết” rồi quăng xác người tình ra đường cho xe cán (Vũ Thư Hiên, “Đêm giữa ban ngày”). Còn nữa, thiếu nữ Việt bây giờ phải gạt nước mắt từ bỏ phẩm giá con người để theo Nguyễn Minh Triết đứng …gác đường tại Singapore, Malaysia, Hàn Quốc... Nhân tính con người của chúng nó ở đâu? Không có!”
Từ chủ tịch chúng nó trở thành chủ …chứa, cộng sàn đã biến xã hội Việt Nam thành xã hội nô lệ kiểu mới, “Neo-slavery”. Công an chính là người cai nô lệ, dân Việt Nam chính là nô lệ tân thời, và tờ hộ khẩu là sợi dây thòng lọng siết vào cổ dân Việt để dể bề cai quản. Hãy nhìn xem có quốc gia nào trên thế giới quản lý người dân bằng hộ khẩu, ngoài mấy nước cộng sản? Việt Nam mà cứ ngỡ là Úc châu vì bước vào tòa án chỉ thấy bầy Kangaroo lơ láo. Tòa án phán quyết không cần chứng cứ, theo lệnh cấp trên rồi nhắm mắt mà phán càn, lại còn bịt miệng, trói tay không cho phép người dân bào chữa. Trong luận văn, “On the Jewish Question” (Vấn đề người Do Thái), Karl Marx đã khẳng định bốn quyền cơ bản của con người đó là: bình đẳng, tự do, an ninh vả sở hữu tài sản, thế mà chúng nó tàn nhẫn cướp đọat tất cả và áp đặt chế độ nô lệ kiểu mới lên đầu dân Việt.
Hắn gào lên, vì tao không phải là anh hùng nên tao tự đâm cổ trong cơn say để chết. Tao có …trách nhiệm với dân làng Vũ Đại, tao phải chết để dân làng Vũ Đại được yên ổn làm ăn. Ở nước văn minh, khi sai phạm người công bộc phải biết nhún mình từ chức. Còn chúng nó, đứng cản đường phát triển của dân tộc, đưa đất nước tiến đến những nước nghèo nhất trên thế giới mà lúc nào cũng nhơn nhơn, huênh hoang là đỉnh cao trí tuệ lòai người. Vào tháng 11/2010, Nguyễn Tấn Dũng khi phát biểu về sự sụp đổ của Vinashin đã khoa môi, “Là người đứng đầu Chính phủ, tôi nhận trách nhiệm đó” thì sau đó vào tháng 3/2011, Nguyễn Sinh Hùng thẳng thừng …chùi mép, “Bộ Chính trị đã quyết định không xử lý kỷ luật với các tập thể, cá nhân  trong Chính phủ liên quan đến tình hình sai phạm ở Vinashin”. Khi tàu chìm thì thuyền trưởng tự vẫn theo tàu như anh hùng Ngụy Văn Thà đã tuẫn tiết cùng với chiến hạm Nhật Tảo, còn chúng nó dìm cho chìm con tàu Vinashin, và cả bọn đứa nào cũng ôm một bao đô la to tướng nổi lềnh bềnh trôi qua đến …Thụy Sĩ.
Đối với dân Việt chúng vô cùng tàn nhẫn, trấn áp người yêu nước thẳng tay. Giang hồ như tao chỉ đấu tay đôi, còn chúng nó năm thằng chọi một! Mà người bị hại cũng là đảng viên cộng sản kỳ cựu! Đề rồi anh ta cũng phải chua chát, phẫn uất, “họ đã dùng báo chính thống để họ “chơi” đồng chí của họ. Thực sự là họ đã “chơi” một đồng chí của họ chứ không phải là “chơi” một công dân nữa” (Nguyễn Chí Đức trả lời phỏng vấn RFA). Máu của chính các đồng chí của nó nhuộm đỏ cả Cao Bằng, Lạng Sơn (1979) và Gạc Ma (Trường Sa, 1988) để cho chúng nó vinh thân phì gia, thế mà bọn chúng vẫn phớt lờ coi như không có, không dám công nhận tử sĩ tại Trường Sa, len lén đi đục bỏ văn bia, xóa hết dấu vết chiến tranh biên giới năm 1979. Chúng nó chỉ là một lũ vong ân, bội nghĩa.
Hắn gầm gừ, người sáng lập ra chủ thuyết cộng sản, Karl Marx cũng mong muốn xã hội đạt đến sự giải phóng con người, không còn chính quyền cai trị và mọi người bình đẳng với nhau. Thì bọn chúng dùng bạo lực của chính quyền để đàn áp tầng lớp nhân dân lao động, tạo trở lại giai cấp thống trị và giai cấp bị trị. Ngoài miệng vẫn hô hào “Kiên định theo chủ nghĩa Mác – Lê” nhưng trong ruột thì quay về thời kỳ hoang dã nguyên thủy. Chúng nó đi ngược lại ý nguyện của thầy tụi nó, bọn chúng đi đầu xuống đất để trở về với lòai vượn nguyên thủy. Bọn chúng lừa thầy! Chúng nó không có tổ quốc, không có tính người, phản bạn, lừa thầy, vậy chúng nó là ai? Hắn rít lên, là Vượn, rõ chưa!
Hắn thẳng người, triết lý, để loài vượn trở thành loài người mất đến cả triệu năm, còn loài người trở lại thành lòai vượn chỉ cần bước vô…đảng cộng sản! Rồi hắn ưỡn ngực, bỉu môi, khinh bỉ, ít ra ông cũng là người, ông đếch thèm ngồi chung với chúng nó. Nói xong hắn nhổ toẹt rồi quay lưng, đi mất.
Sửng sờ, mồ hôi vã ra như tắm, tui bật dậy, lao về hướng cái lò gạch bỏ hoang, tui vừa đi vừa gào:”Xin lỗi Chí Phèo”!

8/8/2011

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Lửa Thiêng!



“Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm” (Xuân Diệu). Trời mùa hè nóng sôi mà than lạnh, tửng hả? Không, tui tỉnh, có điều trong lòng buốt giá. Quái? Không buốt sao được khi năm 1945 Cù Huy Cận đã “treo cổ” thơ mới, theo cách mạng để đưa đất nước ra khỏi Pháp thuộc. Thì sau đó sáu mươi sáu năm, các đồng chí của ông cũng lại “treo cổ” con ông, Cù Huy Hà Vũ, để đưa Việt Nam trở về Bắc thuộc.
Sao lại Bắc thuộc, Việt Nam độc lập mà? Độc lập đâu, khi mọi họat động của chính quyền đều theo lệnh từ Trung Nam Hải. Về chính trị, chỉ là sự rập khuôn những chính sách được áp dụng tại Trung Quốc thì sau đó được áp dụng tại Việt Nam, Bắc bộ phủ đã trở thành Đô hộ phủ, quan lại chính quyền không thành thái thú nhưng thành những “comprador”. “Comprador”? Đó là những người dân của nước thuộc địa nhưng làm tay sai cho mẫu quốc, cai trị dân mình, một tầng lớp trung gian được sinh ra trong quá trình thực dân kiểu mới (Neo-colonialism). Nói thêm nghe coi. Thì nước Trung Quốc đã áp đặt cai trị tại Việt Nam, buộc các quan chức làm theo lệnh từ xa của họ mà không cần dùng quân sự cai trị, như vậy là thực dân kiểu mới chứ còn gì. Chắc không? Thưa chắc, Trung Quốc đã đặt ra phương châm “mười sáu chữ vàng và bốn tốt” để bọn tay sai biết khuôn khổ theo đó mà làm việc.
Về quốc phòng, trên lãnh hải, tàu ngư chính hiếp đáp ngư dân nhưng quân đội nói rằng họ đứng ngòai sự việc, bộ ngọai giao thì leo lẻo chối quanh, “chúng tôi cũng đang quan ngại” Trên lãnh thổ, bọn Tàu phù đi lại nghênh ngang, phạm pháp với dân ta nhưng công an cứ cho là bạn tốt. Về kinh tế, chúng rập khuôn theo thuyết của Đặng Tiểu Bình, bắt chước “mèo trắng, mèo đen” mà đặt ra cái gọi là kinh tế thị trường theo định hứơng XHCN! Một quái thai mà ngay cả tổ sư của chúng như Marx, Angels, Lenin đều vò đầu bứt tai không thể nào hiểu nổi! Đừng nói chi đến Adam Smith hay Paul Krugman. Vì thế mọi gói thầu trọng yếu xây dựng quốc gia đều do tay Trung Quốc đảm nhiệm.
Về văn hóa, chúng nhập vào bím tóc đuôi sam tập dân chúng cúi đầu cho là sang trọng. Vua ta mà cứ ngỡ là …Hán gian, không tin cứ nhìn vào “Đường tới thành Thăng Long” sẽ rõ. Mỗi quốc gia đều có riêng sắc thái chiến công, ta đây cũng có Cổ Loa thành rạng rỡ, hà cớ chi tụi nó xây Vạn Lý trường thành nơi Cao nguyên để mà phụng sự? Không tin cứ xem truyền hình thì rõ, ngày ba bữa phim Tàu, gõ đầu con trẻ mà tra, thì nhân vật lịch sử Việt Nam nay chỉ là Triển Chiêu, Quan Công, …Lã Bố! Khốn nạn thay cho sử Việt oai hùng, chúng cho hai con đĩ giả dạng Hai Bà, qua Quảng Tây quỳ dưới chân Mã Viện! (*)
Nếu như thế thì Lý Thường Kiệt, Hưng Đạo Vương, Nguyễn Trãi …phải ngậm một khối căm hờn nơi chín suối? Không, mỗi thế hệ đầu có trách nhiệm của mình, nên “hào kiệt thời nào cũng có” (Nguyễn Trãi, “Cáo Bình Ngô”). Tự trong đảng cộng sản cũng có người hiểu ra và quyết tâm không để cộng sản đưa Việt Nam trở về thời kỳ Bắc thuộc. 
Ngày xưa Huy Cận đã tham gia thơ mới làm ngây ngất thế hệ thanh niên một thời, thì ngày nay con ông đã có tư tưởng chính trị đổi mới làm hừng hực thanh niên tuổi trẻ. Nói thêm nghe coi. Đó là “đồng hành quân sự với Hoa Kỳ là mệnh lệnh của thời đại”. Ông ta muốn Việt Nam hợp tác với Hoa Kỳ để dân Việt đứng ngang hàng với Nam Hàn, Nhật Bản và đứng xa ra thằng Trung Quốc hải tặc. Dân ta cũng có đầu óc thông minh để làm việc chứ không phải đi dụ dỗ người ta bằng những “con gái đẹp” (Lời của Nguyễn Minh Triết, nguyên chủ tịch nước Việt Nam).
Nhưng Trung Quốc đâu có để yên, nên ra lệnh tay sai, và những cái đầu thủ cựu mà dân Việt phải gọi là “lú” đã tìm mọi cách ngăn cản. Ngăn cản bằng cách nào? Thì cứ trùm đại hai cái bao cao su cũ lên đầu quan tòa rồi tuyên bố người ta có tội. Tội gì? Bị bắt là có tội! Nhưng cha ông ta là người dựng nên chính quyền này? Chính quyền này đã trở thành tay sai, thì khi có lệnh của thiên triều, mọi lý lẽ trở nên vô ích.
Nếu ở các quốc gia tự do thì chân lý thuộc về lẽ phải. Thế còn các quốc gia cộng sản? Thì chân lý đặt lên đầu họng súng AK! Họ còn sống hoang dã không có luật à? Có chứ, họ cũng bắt chước loài người văn minh mà đặt ra cả một rừng luật. Thế thì dùng luật đó mà biện hộ? Nhưng khi ra tòa thì người cộng sản lại áp dụng luật rừng. Thế phải làm sao? Phải chờ cho mọi con tim của người Việt thức tỉnh, khi đó bạn cùng tôi mới hiểu được giá trị của ‘Tự Do”. Nhưng mọi sự chuyển hóa phải đợi đến thời gian, không thể nóng nảy trong một sớm chiều. Vì sự tồn vong của quốc gia, dân tộc phải cần hai chữ “Hy Sinh” của các anh hùng cứu quốc. Trước hết xin nghiêng mình tặng lại ông Cù Huy Hà Vũ, hai chữ đã đưa thân phụ ông vào tâm hồn thi ca dân Việt,và mong ông vẫn giữ tiết tháo can trường hừng hực: Lửa Thiêng!
* Xin cụ Nguyễn Đình Chiểu xá tội đạo văn

31/7/2011